GIA đìNH HạNH PHúC NHưNG TôI VẫN THấY CUộC SốNG MôNG LUNG

Tôi rất yêu thương vợ con, muốn làm gì đó để giúp thêm cho gia đình nhưng đều thất bại.

Tôi 36 tuổi, sinh ra và lớn lên ở miền Trung, ba mất sớm, mình mẹ tần tảo nuôi chị em tôi lớn khôn. Biết được sự khó khăn của mẹ, anh em tôi nghỉ học từ sớm phụ giúp mẹ, trả bớt nợ chữa bệnh cho cha lúc ốm đau. Trong thời gian làm thuê, tôi tranh thủ học bằng điện, có thu nhập khá hơn chút so với mặt bằng chung. Nhưng trong công việc, tôi mãi vẫn không thăng tiến được dù được đánh giá cao về công việc hoặc chuyên môn. Sau một thời gian, tôi nghỉ việc về học lái tàu và đây có lẽ là sai lầm lớn nhất của tôi.

Khi đang làm việc trên tàu, tôi biết tin bạn gái mang thai. Tôi liền nghỉ lái tàu về xin phép gia đình tổ chức đám cưới. Tôi biết em qua một người bạn, thích em ngay từ lần gặp đầu tiên. Em hiền, tốt và rất đảm đang. Dù được bạn khuyên vì em có quá khứ mắc bệnh nhưng tôi nghĩ chắc không gặp được ai hơn thế nên vẫn quyết đến với em, tự tin sẽ giúp em có cuộc sống hạnh phúc đầy đủ. Lúc gần sinh, em không muốn tôi đi xa nữa nên tôi về quê xin làm công việc đúng chuyên môn ở nhà.

Khi con chào đời, tôi không biết nguyên nhân gì làm con khóc rất nhiều, thời gian khóc gần bằng thời gian ngủ. Đêm ngủ được một tiếng, con dậy khóc, hai vợ chồng thay nhau dỗ một tiếng con mới ngủ. Ngủ được một tiếng, con lại dậy khóc và hai vợ chồng lại thay nhau dỗ, cứ thế cho đến sáng. Ban ngày, con ngủ được rất ít, còn khóc nhiều làm gia đình tôi rất mệt mỏi. Đêm khi dỗ con ngủ, tôi mệt quá ngủ luôn nhưng vợ lại khó ngủ và không thể ngủ lại được.

Sau sinh vài hôm như thế, em phát bệnh. Tôi phải nhờ bà nội trông cháu còn tôi đưa vợ nhập viện. Đây là thời gian thật sự khủng hoảng của tôi và bà nội. Tôi cũng đưa con đi thăm khám nhiều nơi nhưng chẳng có hiệu quả gì. Một năm sau con ngoan hơn chút, em muốn đi làm nhưng do thuốc hay bệnh của em làm em chậm và vụng hơn trước rất nhiều, thường không theo kịp dây chuyền. Em cũng không học được may nên không đi làm ở đâu được. Em ở nhà nội trợ và trông con. Tôi biết kinh tế gia đình phụ thuộc hoàn toàn vào mình nên không nghỉ buổi nào, thường xuyên tăng ca làm thêm.

Thời gian sau em lại tái bệnh, đến đây tôi bắt đầu thấy chênh vênh về cuộc đời mình, thấy tương lai của gia đình cùng lời hứa đem đến cho em cuộc sống tốt đẹp khó khăn đến thế. Một thời gian nữa, em cũng ổn, con ngừng khóc đêm. Chúng tôi xây được ngôi nhà của mình dù không to lớn, rộng rãi.

Sau bảy năm từ ngày cưới, chúng tôi quyết định sinh bé thứ hai. Thật trớ trêu ông trời vẫn muốn thử thách vợ chồng tôi. Con ngoan hơn chút nhưng vẫn khóc rất nhiều. Tôi và gia đình nội ngoại phụ giúp em rất nhiều. Em chẳng phải làm gì, tôi rảnh chút là làm việc nhà, bế và trông con. Tôi cũng chưa bao giờ mắng hay phàn nàn bất cứ điều gì dù em rất vụng chăm con, sợ lại suy nghĩ và tái bệnh nhưng em vẫn tái bệnh. Tôi lại phải cho con bú theo lời bác sĩ nói.

Đến khi con hai tuổi, tôi nhận ra con bị tự kỷ, tăng động giảm chú ý, biểu hiện là chậm nói dù em phản đối rất nhiều. Sau thời gian thuyết phục em, tôi đưa con đi khám, đăng ký cho con lớp giáo dục đặc biệt. Thời gian sau, con tiến triển rất nhanh, em lại ngừng cho con học, bảo tôi lãng phí tiền và em có thể dạy con được. Tôi khuyên em không được, cuối cùng phải đồng ý. Đây có lẽ là sai lầm nữa của tôi. Sau đó tôi không thấy con tiến triển gì, khuyên em cho con đi học. Tôi lo lắng cho con, cố gắng thuyết phục em, nhiều ngày như thế chắc em bị áp lực quá lại tái bệnh lần nữa.

Đến giờ em đã khỏi bệnh, con cũng được đi học, cô giáo khen con tiến triển tốt và tôi cũng cảm giác như thế. Thực ra hai vợ chồng còn rất lo cho con, hơn một năm nữa là con vào lớp một. Tôi rất mong có một lời khuyên hoặc chỉ bảo từ quý độc giả để giúp con mình phát triển bình thường, theo kịp các bạn cùng trang lứa. Tôi mua rất nhiều loại thuốc của bác sĩ kê cùng nhiều loại thuốc hỗ trợ nhưng hơn hai năm qua, con không tiến triển nhiều.

Kinh tế gia đình không dư dả mấy. Nhiều lần vợ nhập viện, tiền thuốc, tiền học và điều trị cho con làm đồng lương tôi kiếm được chỉ đủ chi tiêu, nhưng tôi luôn cố gắng không để vợ con phải thiếu thốn gì. Hiện tại ưu tiên của tôi là chữa bệnh cho con, tôi có thể vay mượn từ người nhà một số tiền lớn nhưng không biết làm thế nào để có kết quả tốt nhất. Trong gia đình cũng tương đối hạnh phúc, con lớn ngoan, học giỏi, biết thương bố mẹ.

Hơn mười năm qua, vợ chồng tôi chưa bao giờ cãi nhau. Tôi không nhậu, cờ bạc hoặc chơi bời gì, được nhận xét hiền lành và chịu khó. Em vẫn rất tốt như ngày xưa, chưa bao giờ phàn nàn bất cứ điều gì. Em ngoài nội trợ, chăm con còn trồng rau và chăn nuôi, phụ giúp ít nhiều cho kinh tế gia đình. Hai vợ chồng đang trồng 1000 m2 cây ăn quả chuẩn bị cho ra trái cùng 2000 m2 nuôi thủy sản. Thu nhập bây giờ của tôi chỉ hơn 10 triệu đồng, cao so với mặt bằng chung ở quê nhưng thấp hơn rất nhiều so với bạn bè.

Tôi rất yêu thương vợ con, muốn làm gì đó để giúp thêm cho gia đình nhưng đều thất bại. Đi làm xa nhà, em không đồng ý, bảo chỉ cần cuộc sống thế này, không cần giàu sang gì. Tôi biết vậy nhưng là đàn ông, trụ cột gia đình mà không làm cuộc sống gia tốt hơn thì thật đáng trách. Tôi nên làm gì để tăng thêm thu nhập đây? 2000 m2 nuôi thủy sản chỉ là nghề tay trái của tôi, thu nhập chưa được tốt dù tốn không ít tiền. Địa thế ở quê hương lại xa thành thị, dân cư thưa thớt, ruộng đồng bỏ hoang nhiều nhưng xã không cho cải tạo vì sợ phá vỡ mặt bằng. Khu công nghiệp hoặc công ty lại xa nhà. Từ trước tôi đều rất vô tư, vui vẻ với cuộc sống nhưng giờ lại cảm thấy mông lung quá. Xin chân thành cảm ơn.

Minh Thành

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc

Đọc bài gốc tại đây.

2024-05-08T04:15:42Z dg43tfdfdgfd